Wednesday, December 17, 2014

GỞI NGƯỜI TÌNH XA




Anh ở bên nầy, Cali trời nắng
Phố không đông nên vắng áo ai bay
Mưa rất hiếm nên thèm mùa Cốc Vũ
tháng ngày qua, nhớ lắm một bờ vai

Anh ở bên nầy , mùa đông sắp tới
lạnh ngoài trời, len lén buốt tâm can
một mình buồn , lại ước một thành hai
uống giọng nói ai ngồi bên rất Huế

Anh cũng biết bước ai đi bên nớ
buồn chi không , tắt nắng bóng chiều rơi
mưa vì ai , mà ướt mái hiên ngồi
mây lụa trắng che ngang trời thương nhớ

Lổi hẹn Huế, thu sang mùa Bạch Lộ
anh chưa về , trời Huế có buồn không
tách cà phê có ấm ngón tay cầm
nếu vẫn lạnh gọi giùm anh tách nữa

Mai mốt nhé , trời thương người viễn xứ
anh gom mây , gom hết cả mong chờ
gom thêm nắng cho tình sông bỠ ngỠ
cho thẹn thùng hai đứa ấm bàn tay ...
Huỳnh Ngọc Thương

Tuesday, December 2, 2014

Thơ HUỲNH NGỌC THƯƠNG


Từ Hoài Tấn - Huỳnh Ngọc Thương


Bàì thơ ngày về



Thu Phân, là thịt da người
là đêm sao lạnh, là ngôi nguyệt mờ
tóc ai Sương Giáng đôi bờ
cho anh lay động. tay chờ gió đưa
ai về Hàn Lộ ướt mưa
đôi môi rét mướt, sao chưa trao lời
mắt ai giấu hết mây trôi
để anh quên mất tháng mười Lập Đông .


Gởi người tình xa

Mây tháng tám bay ngang trời tháng tám
thu chưa tàn mà đông đã chớm sang
cho bên nay, nổi nhớ dựng hai hàng
trời chưa lạnh sao nghe mùa buốt giá

Em có biết ta ngập hồn trăng trở
thuyền đi xa là thuyền đã mong về
mắt cùng nhìn chung, bóng xế sao khuya
em có gởi như ta niềm thương nhớ

Lá rơi mải cho thu tàn tháng lở
sao đông chờ chưa đến một lần vui
ngày lại ngày sao vẫn mãi xa xôi
nơi xứ lạ một mình ta rong ruỗi

Trời tháng mấy mà mưa chùng sợi nhỏ
mưa bên nay, rất giống ở quê nhà
sao bây giờ thèm quá một sân ga
cho ta biết mình chưa hề xa ngái...


Em ở đâu,có nghe mùa réo gọi
Ngày vực sâu , tím ngắt cỏi đi về

nơi  khách địa , mím cười xua dấu lệ

đời chênh vênh , lành lạnh buổi đầu đông


Ta giờ đây , hoài niệm một giòng sông

trôi chảy mãi những bến bờ xa thẳm

em thoáng hiện như tinh cầu dĩ vãng

chở hoài mong đi mất... để ta chờ.


Ngày còn đó liêu xiêu đời bóng xế

thương vô cùng khúc hát buổi chia xa

men rượu cay không ấm lối ta về

nghe hiu quạnh  vây quanh trời xứ lạ


Em còn đó , hay hồn ta mộng mị

khúc vô thường vổ mải sóng âm vang

đông chưa tàn sao bổng thấy xuân sang

trời chợt âm hay lòng ta đang ấm.




BIẾT MẦN RĂNG 

( Trả lời thư người bạn ở Huế )

Ôi chao thơ Huế răng mà khéo
cho bên ni , bên nớ nao lòng
cho bâng khuâng về một buổi chiều đông
mình lặng ngắm mây trời trong mắt Huế
giận bờ tre
giận con đường rẻ
khuất chưa tề
răng không nói câu chi
tay để mô
mà tà áo không che
tui muốn nắm
mà tay không cho gặp
tui bước tới
răng mà lui thật gấp
sợ chi mô
có ai chộ mô nà
mai mốt về
nhớ đừng rứa nửa nghe !


TRỜI HUẾ NHƯ MUỐN LẬP ĐÔNG 

( trả lời thư của Huế )

Thu Phân là thịt da trời
là đêm sao lạnh , là ngôi nguyệt mờ
tóc ai Sương Giáng đôi bờ
cho anh lay động , tay chờ gió đưa
ai về Hàn Lộ ướt mưa
để môi rét mướt, sao chưa trao lời
mắt ai giấu hết mây trời
cho anh quên hết tháng mười Lập Đông .


GỞI NGƯỜI TÌNH XA 

 ( trả lời thư ở Huế )

Anh ở bên nầy, Cali trời nắng
Phố không đông nên vắng áo ai bay
Mưa rất hiếm nên thèm mùa Cốc Vũ
tháng ngày qua, nhớ lắm một bờ vai

Anh ở bên nầy , mùa đông sắp tới
lạnh ngoài trời, len lén buốt tâm can
một mình buồn , lại ước một thành hai
uống giọng nói ai ngồi bên rất Huế

Anh cũng biết bước ai đi bên nớ
buồn chi không , tắt nắng bóng chiều rơi
mưa vì ai , mà ướt mái hiên ngồi
mây lụa trắng che ngang trời thương nhớ

Lổi hẹn Huế, thu sang mùa Bạch Lộ
anh chưa về , trời Huế có buồn không
tách cà phê có ấm ngón tay cầm
nếu vẫn lạnh gọi giùm anh tách nữa

Mai mốt nhé , trời thương người viễn xứ
anh gom mây , gom hết cả mong chờ
gom thêm nắng cho tình sông bở ngở
cho thẹn thùng hai đứa ấm bàn tay ...



LỤC BÁT  CÕI THIÊNG



em từ đại độn bước ra

rong chơi tám quẻ mở tòa âm dương



mây đoài bay mất từ phương

để ta nẻo chấn tơ vương cõi người



thiên nhai mấy khúc không lời

ta ôm địa trục một trời vô thanh



mai sau  nhật nguyệt tịnh minh

còn ai thức giấc gởi tình về hoa



trắng đêm sương cỏ nhạt nhòa

tận hư không ấy , vỡ òa linh thiêng





TRANG ĐIỂM
em về mặc áo tình hoa
khép trang kinh khổ giữa tòa thiên can
tô son cho thắm bẻ bàng
vẻ cong riềm mắt làm sang nét ngài
tay xưa chuốt ngón trang đài
môi ơi hãy nở nụ cười tịch nhiên




bài thơ họa

ta ơi, độc hoạt bên đời
phù vân thục địa một trời nhớ thương

cỏi nào thơm nức trầm hương
hồn say viễn chí, lạ  thường chiêm bao

mẫu đơn rơi lạc phương nao
ai đem ô dước nhuộm màu mắt em

chao ơi thược dược cũng thèm
vạn niên thanh cũng kém màu thiên thu

đất trời hỏi ngọn địa du
thiên kim bất hoán lu bù một thân




HUỲNH NGỌC THƯƠNG

Ngày buồn Westminster

Thơ Huỳnh Ngọc Thương

bolsa  phố dài
nắng không muốn tắt
để lòng vắng ngắt
bóng đổ chiều phai
mắt nâu mấy người

em xa thuở nào
vàng sân cỏ úa
ta về ngơ ngẩn
bước chân thật gần
đời vọng về đâu

lắng tiếng kinh cầu
hòa trong nhịp thở
dáng người muôn thuở
ta nhớ ơn sâu
gối chăn nhiệm mầu

cỏ hoa trước ngỏ
ủ tiếng ai cười
bao giờ có được
tiếng người ngày xưa
chìm theo mấy mùa

chênh vênh tháng ngày
lá rụng chiều nay
buồn lên mấy phố
xa em từ độ
gió bỏ đường mây...
 

HUỲNH NGỌC THƯƠNG

Người Đi

Ba mươi chín năm sau biến cố 30.4, mời các bạn đọc bài thơ đầy tâm tư của người lính cũ ...

Người đi để áo khinh cừu lạnh
Rủ nếp hào hoa buổi thị thành
Mây nước sông hồ đành khép lại
Đầu trần chân đất đón tương lai

Đừng giận nhé em , Bình Long đất lửa
những ngày pháo dội kín như mưa
Trong Dòng tu nữ, giờ kinh nguyện
Lời hứa không tròn , giữ đất xưa

Người đi như chớp giăng đầu núi
Một sớm lưu đày bỏ cuộc vui
Trăng treo đầu gió hờn thiên cổ
Suối cũng buồn lây nước cạn khô

Đừng trách nhé em , Cổ Thành mùa hạ
Chỉ thấy bom rơi không thấy phố thấy nhà
Em bé mồ côi nhìn người ra trận
Giữa hoang tàn bên xác mẹ xác cha

Người đi ngày ấy , Người đi biệt
Con sáo sang sông kêu thảm thiết
Mười năm đừng nói ngày tương ngộ
Quê nhà xa lắc mấy nương ngô

Ai về cho gởi hồn năm cũ
Xin lỗi Cao Nguyên trận địa buồn
thăm từng nấm mộ vùi vô chủ
Sứ mạng chưa tròn , ngập oán than

Người đi , ừ nhỉ , lần sau cuối
Món nợ tang bồng trả lại thôi
Soi gương để ngắm mình nhan sắc
Tóc nhuốm thời gian , đã bạc rồi

Thôi nhé đoạn trường ai hát mãi
Bài ca di hận phục  giang san
Một thuở sang Tần , thanh kiếm gãy
cũng đành sự nghiệp máu xương tan

Người đi bỏ hết thương và nhớ
quảy gánh quan hà nặng mấy mươi
Non nước u buồn , chừ, cúi mặt
vui chi men rượu ở quê người

Một chút tình , em mua sách vở
gởi về Đất Khổ tặng người dân
Nơi đây cũng nắng mưa tầm tả
Nhưng nỗi ưu tư sẽ vợi dần

Người đi áo trận còn loang máu
Xin để làm tin đáp tạ đời
Một mai chí lớn còn ai đó
Hãy nhớ rằng xưa vẫn có người.....

30.4.2014